Tại sao em lại có những ý nghĩ ngớ ngẩn đến như vậy, trong khi anh và chị ấy thậm chí còn chưa từng bắt đầu, và anh của ngày hôm nay đang thuộc về em?
Em luôn tự nhủ với mình phải tận hưởng hiện tại, lãng quên quá khứ đã qua và chuẩn bị cho tương lai sắp đến. Nhưng tại sao em nói được mà lại không làm được? Tại sao em cứ mãi chôn vùi mình trong quá khứ của anh?
Chị ấy không có lỗi gì trong mối tình giữa em và anh. Thậm chí chị ấy đã ở bên anh, đưa anh trở lại với cuộc sống khi mà em chưa xuất hiện, giúp anh hoàn thiện bản thân, khiến anh trở nên tốt đẹp hơn... Em cảm ơn chị ấy còn chưa hết.
Em không hề căm ghét chị ấy, thậm chí còn có một chút gọi là yêu quý. Nhưng mỗi khi nghĩ đến người con gái ấy, và rồi em trong vô thức ấn tìm một cái tên, lặng lẽ vào facebook người ta xem ảnh, rồi tự so sánh với bản thân mình, thật là một sự khập khiễng đến thừa thãi. Và những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má... Chị ấy thật xinh đẹp, thật tốt tính, thật tài giỏi... Tất cả đều hơn em.
Tất cả đều khiến em không tự tin để xuất hiện bên đời anh. Chỉ nghĩ đến việc anh đã từng yêu một cô gái hơn mình, dù chỉ là mối tình đơn phương, cũng khiến em chùng mình tự ti. Chị ấy quá hoàn mĩ, chị ấy là tất cả. Còn em quá tầm thường, em không là gì cả.
Ở bên anh em luôn vui cười, là vì em tự tạo cho mình một gương mặt hạnh phúc và một tấm lòng rộng lượng, để anh không phải cảm thấy có lỗi với em khi mà vì anh nói rằng anh chưa dứt hẳn tình cảm với chị ấy nên em mới chịu nhiều đau khổ dằn vặt như vậy. Cảm giác của người đến sau, cảm giác của một kẻ thứ ba, cảm giác như một người thừa... Dù sự thật không hẳn đã là như thế nhưng những cảm giác đáng ghét vẫn giết em dần mòn ngày qua ngày.
Quá khứ em là một đứa con gái trăng hoa. Những mối quan hệ dạng mập mờ của em có thể dài cả list. Em từng trải, em tình trường phong phú... Nhưng yêu anh em gần như thay đổi, em bỡ ngỡ như cô gái mới yêu lần đầu tiên. Và tình yêu em trao anh chân thành, cháy bỏng...
Một ánh nhìn, một cuộc nói chuyện ngắn ngủi, những dòng inbox đầu tiên, những tin nhắn,..., và khoảng cách 100 cây số... Em chưa từng tin vào thứ gọi là "tình yêu sét đánh", cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu xa đến như vậy. Thế mà bọn mình vẫn yêu nhau.
Anh à, em không đòi hỏi anh phải hoàn toàn thuộc về em đâu, vì em đã hứa sẽ đợi anh rồi mà. Đợi anh quên đi hình bóng của người con gái ấy, đợi anh quên đi tình yêu anh đã trao đi mà không một sự đáp trả, đợi cái ngày anh sẽ quay ra ôm em vào lòng thật chặt và nói: "Người anh yêu bây giờ duy nhất chỉ có một mình em thôi...!"...
Thế giới riêng của anh em chưa bao giờ đào bới, chỉ ngẫm nghĩ trong lòng. Em không muốn gợi lại những quá khứ buồn trong anh. Chỉ cần anh đã, đang và sẽ thật lòng yêu em như em yêu anh. Thế là đủ.
Con gái mà anh, hay suy nghĩ lung tung lắm. Con gái hay thích lôi quá khứ người yêu ra "nhâm nhi" rồi "say" trong đấy. Hãy để em có chút yếu đuối lo sợ của con gái, điều này sẽ khiến em luôn cần có anh!
0 comments:
Post a Comment