Showing posts with label Cảm Xúc. Show all posts
Showing posts with label Cảm Xúc. Show all posts

Em độc thân đấy, thì đã làm sao?

Em độc thân không phải vì em chẳng được ai yêu thương mà bởi vì em chưa muốn yêu, em còn muốn tự do bay nhảy với những khung trời, những hoài bão mà em mơ đến.

Em độc thân, em có thể tự do làm mọi điều mình thích. Em tự do tạo dựng những mối quan hệ, làm quen với một người đặc biệt mà em tình cờ nhìn thấy trên đường, trên vỉa hè, trong nhà sách hay là cả những nơi mà em lang thang rồi dừng chân với một nụ cười tươi làm thân mà chẳng sợ ai đó ghen tuông.

Em độc thân, em biết cách tự chăm sóc bản thân mình bởi vì chẳng ai làm thay điều đó cho em cả. Em đôi khi vô tâm, có thể thức khuya, dậy muộn một chút, nhưng em biết những điều đó làm em thoải mái. Em ý thức được em chẳng cần phải gò bó mình vào một khuôn phép mà người khác tạo ra, em là chính em chứ không là mảnh ghép để hoàn chỉnh bức tranh cuộc sống do bất cứ ai sắp đặt.




Có nhiều người bảo em yêu đi, họ bảo “Cuộc sống vì tình yêu mới là một cuộc sống có ý nghĩa”. Em ngạc nhiên, bây giờ cuộc sống em chẳng phải cũng có tình yêu sao. Em yêu tất cả mọi thứ quanh mình, em yêu những điều nhỏ bé, giản đơn, em yêu cành hoa trước sân nhà, em yêu cánh cò lặng lẽ chao nghiêng trên những cánh đồng xanh, em yêu đấng sinh thành cho em hình hài máu thịt, em yêu thằng em trai ngỗ nghịch chỉ biết trêu chọc em mỗi ngày, em yêu mái trường mà em đã cố gắng biết bao để thi vào đó, em yêu những đứa bạn luôn bên em, dỗ dành em những lúc em buồn, chẳng phải đó cũng là yêu ?

Không phải em ngu ngốc, giả vờ không hiểu ý mọi người muốn nói, mà bây giờ em còn chưa muốn yêu, chưa muốn vướng vào sợi chỉ hồng ràng buộc ngọt ngào nhưng may rủi mà ông Tơ bà Nguyệt vất vả se nên. Chàng trai mà sau này em yêu là ai, là người như thế nào, em chưa từng mảy may nghĩ đến.

Yêu hay không yêu, đối với mỗi người có những lựa chọn khác nhau, chẳng phải cái đích đến cuối cùng vẫn là một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc đó sao? Mọi việc đều có thời điểm, chẳng thể rút ngắn thời gian, hoa chưa nở làm sao ngát hương, trái chưa chín làm sao thơm ngọt, tâm hồn không đồng điệu nên em chưa muốn trao gửi tấm chân tình.

Cuộc sống còn dài, em còn có tương lai, độc thân khiến em tự do tự tại, ừ thì em là con gái nhưng nhờ độc thân mà em trở thành xương rồng mạnh mẽ trước bão giông chứ chẳng mong manh như bồ công anh trong gió. Là con gái độc thân, em như một chiếc hộp Pandora quyến rũ, người ta tò mò muốn mở lại ngại ngần không dám bởi điều tốt điều xấu ẩn chứa trong đó nào ai đoán được.



Có đôi khi em ngẩn ngơ tự hỏi lòng mình, em có buồn khi trời lạnh chẳng có nổi một bờ vai, em có chạnh lòng khi những ngày lễ cũng chỉ có mình em cô đơn lặng lẽ, em có bơ vơ khi hát khúc ca mừng sinh nhật một mình trong đêm lạnh?

Em độc thân nhưng em không cô đơn.
Em còn có bạn bè, có một gia đình đầm ấm, mỗi ngày trôi qua em đều cảm thấy tuyệt vời. Những lúc chạnh lòng như thế sẽ lập tức bị xua tan khi em bước xuống đường bay nhảy với mọi điều kỳ thú em sắp khám phá. Cuộc sống còn bao điều tốt đẹp, em sao phải suy nghĩ vẩn vơ mà phí hoài từng giây từng phút để suy nghĩ vẩn vơ.

Em không muốn và cũng chẳng khuyến khích ai giống như em, mỗi người sẽ tự lựa chọn cách sống cho riêng mình. Hạnh phúc nằm trong tầm tay, nắm chắc hay không là bởi ý chí mỗi người. Chỉ riêng em, em có thể khẳng định: Em độc thân và em hạnh phúc vì điều đó.

Thư gửi người thứ ba...

Làm Quen24h: "- Người ta sẽ dễ dàng ghen tị với hạnh phúc của người khác, để rồi tìm cách phá hoại và giành lấy. Thế nhưng cuối cùng mới phát hiện, hạnh phúc ấy nếu không phải của người ta, thì cũng chẳng phải của em!

Nếu nói chị chưa từng quan tâm đến sự tồn tại của em thì là nói dối. Phụ nữ mà, hơn nữa trong chuyện tình cảm, cái cụm từ “phản bội” nó đa nghĩa và khiến người ta nhạy cảm thế nào, chắc em cũng biết, đúng không?

Thế nhưng cái chị quan tâm chỉ dừng lại ở nhiêu đó. Không phải vì để cân đong so sánh hoặc xét nét tính toán xem em có gì hơn, càng không phải vì để hậm hực ghen tuông vô cơ hay tự dằn vặt bản thân mình những chuyện tầm phào vớ vẩn mà đáng ra nên vứt khỏi đầu.

Em à, chị chưa từng coi em là tình địch hay đối thủ, đơn giản vì chị chẳng phải ở vị trí muốn cướp cái gì đó trong tay người khác, càng không coi tình yêu là thứ tranh giành là sẽ ra thua thiệt. Chị vốn cho rằng, những gì của mình sẽ mãi thuộc về mình, còn những gì chẳng phải của mình, mình có giữ, nó cũng dứt khỏi mình chạy đi. Thế nên người yêu chị vốn dĩ là người yêu chị, dù em có cố giành giật thì người yêu chị cũng vẫn là người yêu chị chứ không thể thành người yêu em.

Còn nếu anh ta có thay đổi, thì vốn dĩ anh ta từ đầu không nên là người yêu chị. Chị chẳng có gì để giữ một thứ chẳng thuộc về mình, vì giành lấy một tên đàn ông kém cỏi và sẵn sàng thay lòng đổi dạ trước người phụ nữ bất cứ lúc nào.


Thư gửi người thứ ba… 1

Nếu giả sử em có được một người đàn ông theo cách ấy, em có thấy hạnh phúc không? Hẳn là vẫn sẽ hạnh phúc bởi vì những thứ người khác đang có, cuối cùng vẫn là của em. Em sẽ cho rằng người đàn ông ấy yêu em. Và em lại hy vọng không ai có thể cướp đi người đàn ông ấy từ tay em.

Nếu em nghĩ thế có lẽ là em đã nhầm, một thứ tình cảm có được nhờ giành giật kiểu ấy nó có hạn sử dụng lắm. Và hôm nay em có thể cười sảng khoái vì anh ta nằm trong lòng em thề thốt, thì sau đó hoàn toàn có thể gào khóc khi thấy chính anh ta quay lưng đi theo người phụ nữ khác chẳng – phải – em.

Vì người đã từng bỏ chị để đến với em, rất có thể sẽ bỏ em để theo rất nhiều người phụ nữ khác. Sự phản bội nó có giới hạn đâu em? Nó như là một cái tật, một thói quen, chẳng khác nào con ngựa thích đi đường cũ, chẳng khác nào kẻ tội phạm quen gây án. Em nghĩ mình có thể giữ chân người đàn ông như thế được dài lâu ư?

Chỉ mong rằng em hãy tỉnh táo lại. Đừng cần những thứ quá dễ dãi có được, đừng cần những thứ đồ tồi tệ của người khác, cũng đừng cho rằng mình là kẻ chiến thắng. Có thể chị sẽ là người bị mất, nhưng chưa chắc chị đã là kẻ thua cuộc. Từ bỏ một kẻ dễ dàng bội phản, bao giờ cũng là sớm. Nếu em có thể cướp đi, chị sẽ không nài kéo. Nhưng nếu em không thể, đừng tìm cách bám đuổi cuộc sống của người khác, bởi vì đó vĩnh viễn không phải là hạnh phúc thuộc về em.

Người ta sẽ dễ dàng ghen tị với hạnh phúc của người khác, để rồi tìm cách phá hoại và giành lấy. Thế nhưng cuối cùng mới phát hiện, hạnh phúc ấy nếu không phải của người ta, thì cũng chẳng phải của em!

Nếu giữ không được thì thà sớm buông tay...

Làm Quen24h Blog - Rồi em phát hiện ra, tình yêu chẳng khác nào một ván cược, rủi ro tự chịu, thất bại tự mang, ai chủ động vẫn là kẻ luôn ngẩng cao đầu, người chấp niệm luôn là người chịu thiệt.

Em chưa bao giờ cho rằng mình sẽ từ bỏ lòng tự trọng của mình, càng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ van vỉ một người con trai để anh ta thương hại mà ở lại bên em.

Với em, mọi thứ đều quá tàn nhẫn, và trở thành một sự thật khó chấp nhận.

Người ta có thể ở, có thể đi, vốn dĩ chẳng thể có chuyện sòng phẳng trong chuyện tình cảm. Ngay từ khi bắt đầu là tự nguyện, thì sau này khi ở bên nhau cũng nên là tự nguyện. Hà cớ gì cứ chấp niệm người ta phải giữ một lời hứa đã không còn giá trị vì tình đã cạn, hà cớ gì nài ép cảm xúc của một trái tim đã không còn thuộc về chúng ta?

Nếu không giữ được, thì ít nhất cũng phải biết cách buông...

Nếu chia ly đã là điều tất yếu không thể tránh, thì ít nhất cũng hãy học cách từ bỏ…

Chúng ta thật ra đều là những người cố chấp, khi yêu thì một mực cho rằng người thay đổi tình cảm trước là kẻ bạc tình, chúng ta không hề nghĩ rằng, tình yêu chỉ là chuyện của cảm xúc, hết yêu rồi, thì sòng phẳng buông lơi. Tim đã đóng băng thì lòng cũng hóa thành dửng dưng một cách tàn nhẫn, có khóc lóc, van nài thì kết cục chẳng phải chỉ bản thân trở nên tội nghiệp thôi sao?


Nếu giữ không được thì thà sớm buông tay 1

Tất nhiên, chúng ta không phải là không cảm thấy buồn, vẫn có những phút trái tim rơi xuống miệng vực bởi vì những nỗi nhớ vô hình đột nhiên ập đến, vẫn có những lúc chênh chao giữa lạo xạo tim yêu, vẫn có những lúc muốn nổi loạn và phát điên bởi vì tại sao não điều khiển mà tim vẫn ương bướng chẳng chịu nghe lời. Chỉ là vẫn phải tìm cách làm quen, và tập làm quen…

Người ấy phải đi, em cũng đành phải buông thôi, đúng không?

Rồi em phát hiện ra, tình yêu chẳng khác nào một ván cược, rủi ro tự chịu, thất bại tự mang, ai chủ động vẫn là kẻ luôn ngẩng cao đầu, người chấp niệm luôn là người chịu thiệt. Rơi nước mắt cũng là có lý do, chúng ta vẫn phải đón nhận một cách tự nhiên, buông bàn tay lạnh ngắt đã không còn muốn nắm, và tự mình bước đi theo cách của chính mình.

Tổn thương nào rồi cũng sẽ có lúc ngơi, khóc mãi rồi nước mắt sẽ cạn, chẳng phải tim đau là chuyện não sẽ giải quyết được, huống hồ vấn đề phức tạp như chuyện của cảm xúc, làm sao có thể chóng vánh cho qua?

Thôi thì đau vẫn cứ đau, nhưng buông vẫn phải buông.

Buông vì níu không nổi, buông để đỡ tổn thương, buông để bớt đau hơn, để không chấp niệm những thứ đã xa tầm với.

Con gái và căn bệnh ảo tưởng sức mạnh!

Làm Quen24h Blog - Con gái ạ! Ảo tưởng có thể làm cho cuộc sống của bạn toàn màu hồng, làm cho bạn luôn cảm thấy đủ đầy hạnh phúc nhưng điều đó chỉ như một giấc mơ thôi, bạn không thể sống trong trạng thái mơ màng suốt cuộc đời được đâu. Thế giới này bao la rộng lớn lắm, hãy đứng lên, xỏ giày vào và khám phá nó. Đừng đứng lì ở một chỗ và tốn thời gian đánh giá, so sánh, nhận định về mọi người nữa. Khoảng trời trên đầu em và mảnh đất dưới chân em chưa phải là khoảng trời xanh nhất và mảnh đất màu mỡ nhất đâu. Một lúc nào đấy khi tỉnh lại, nhận ra rằng cả thế giới này đã tiến về phía trước và bỏ em lại xa lắm rồi thì đã muộn, con gái ạ!

Tất cả chúng ta, những người trẻ tuổi đang sống trong một xã hội hiện đại và sở hữu một cái tài khoản facebook chắc chắn đều hiểu "ảo tưởng sức mạnh" nghĩa là gì. Mỗi ngày trôi qua là hàng chục hàng trăm cái ảnh tự sướng, tự nhận mình xinh đẹp không ai bằng, tự thể hiện bản thân là một cô gái có nhiều anh chàng theo đuổi, luôn cho rằng lẽ sống, phong cách và phát ngôn của bản thân là chân lý đúng đắn nhất trong tất cả các chân lý trên đời. Chưa hết, cái quan trọng để nhận biết một cô gái với căn bệnh "ảo tưởng sức mạnh" là cách cô gái ấy đối xử với mọi người xung quanh, đặc biệt là những cô gái còn lại không giống như mình.



Tại sao lại chỉ gán ảo tưởng sức mạnh cho con gái, còn con trai thì không? Không phải vì con trai không ảo tưởng, mà con trai chưa bao giờ có đủ sức mạnh phi thường và tự tin bất thường để ảo tưởng nhiều như con gái. Trước nay ai ai cũng bảo tự tin trước mọi người là rất tốt. Đúng, tự tin thể hiện cá tính của bản thân là điều nên làm. Nhưng cái tự tin thể hiện cá tính ấy cần được bày ra đúng lúc đúng chỗ đâu phải đứng ở bất kì đâu cũng cho bản thân là số một được? Tự tin nhiều quá sẽ trở thành tự kiêu, các cô gái ạ!

Để có thể "ảo tưởng" được hẳn là bất kì cô gái nào cũng cần có một khoản "vốn liếng" nhất định: Nhan sắc, tiền bạc, tài năng, được nhiều anh chàng theo đuổi hoặc... chẳng có gì thì cứ thử ảo tưởng đi là có tất cả! Nhưng xinh đẹp, biết ăn mặc, trang điểm không có nghĩa là tự cho mình cái quyền đánh giá người khác, dè bỉu chê bôi họ chỉ vì họ không ăn mặc giống như mình, họ không biết trang điểm tô vẽ mặt mũi cầu kì. Một ngày hai tư giờ chỉ lo làm sao để thể hiện được chút xinh đẹp và vài cái tài năng chẳng bài bản gì của mình ra cho thiên hạ biết, có đáng không?

                                                                      Pexels

Một nhóm bạn chơi với nhau, cô gái nào đứng dậy đi về trước thì những người còn lại ngồi nói xấu đứa vừa về chỉ vì: "Con bé đấy dùng túi đẹp hơn mình" "Nó có anh này anh kia tán tỉnh"...Cái sự ảo tưởng về bản thân có thể đưa một cô gái lên đến đỉnh cao trong cái đầu của chính cô ta, và hạ thấp hình ảnh của cô ta xuống trong mắt của những người có cái đầu tỉnh táo xung quanh.

Có một sự thật rằng những người mắc bệnh "ảo tưởng sức mạnh" thường là những người không quá xinh đẹp, không quá tài năng và cũng chẳng sở hữu cái gì nổi trội, bởi vì những người tài giỏi họ đã có cái đầu thông minh để biết rằng trên trái đất này có 7 tỉ người, trong số 7 tỉ đấy ít nhất cũng có một người hơn họ và họ sẽ dành thời gian để cố gắng thay đổi bản thân tốt đẹp hơn thay vì ngồi đấy mà tưởng rằng mình đã quá tốt rồi không cần thay đổi thêm gì nữa.

                                                                             Tumblr

Trên đời này không có ai hoàn hảo cả – đó là điều mà mỗi người hiểu khi sinh ra, nhưng càng lớn thì nhiều người càng tỏ ra không hiểu và mặc kệ nó để nghĩ mình hoàn hảo nhất thế gian. Thích "lên mặt dạy đời" có phải là cụm từ chính xác nhất để chỉ một hành động dễ gây ức chế tinh thần nhất cho tất cả mọi người? Những đứa con gái sống trên đời tầm 17, 18 năm gì đấy, luôn có gia đình che chở bảo vệ, ngày ngày chỉ có việc cắp sách đến trường đi học, lo ăn gì mặc gì chơi gì mà lúc nào cũng muốn lên giọng bảo ban những người xung quanh phải sống thế này, thế kia.

Xin thưa, mỗi cây mỗi hoa mỗi người mỗi cảnh, ai cũng có cuộc sống riêng và những vấn đề riêng, xin đừng tự lập trình rằng bản thân có thể hiểu mọi thứtrên đời này và giải quyết chúng bằng một cái phẩy tay. Thay vì bình luận về những việc không phải của mình thì nên học cách thông cảm cho người khác. Những cô gái ảo tưởng thường nghĩ rằng họ được nhiều chàng trai theo đuổi và tất cả con trai đều thích kiểu con gái như mình. Đúng là khi được tiếp xúc với một cô gái tự tin, xinh đẹp bất kì chàng trai nào cũng thấy thích. Nhưng sau cái ấn tượng ban đầu đó là cả một khoảng... kinh hãi vì độ tự sướng quá cao của con gái.



"Em ấy có thể ngồi hàng giờ để khoe rằng mình có cái này, cái kia, đã từng yêu người này người kia, bao nhiêu anh tán mà em ấy chưa đổ. Rồi mình mới giúp đỡ em ấy việc gì đấy, nói chuyện thoải mái một tý là tối về em lên facebook rêu rao khắp nơi là mình thích em." Những chàng trai thường thích một cô gái thông minh và tinh tế, tự tin đi cùng với khiêm tốn – Đừng có tự mặc định rằng hễ gặp ai nói vài câu chuyện tầm phào là người ta lập tức yêu ngay mình được! "Ảo tưởng sức mạnh" là một căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm nhất, chữa nó thì cũng dễ thôi nhưng người mắc bệnh lại không biết rằng mình đã mắc bệnh, hoặc trong một phút giây nào đấy biết thừa là mình mắc bệnh nhưng không chịu thừa nhận để mà thay đổi. Con gái ạ! Ảo tưởng có thể làm cho cuộc sống của bạn toàn màu hồng, làm cho bạn luôn cảm thấy đủ đầy hạnh phúc nhưng điều đó chỉ như một giấc mơ thôi, bạn không thể sống trong trạng thái mơ màng suốt cuộc đời được đâu. Thế giới này bao la rộng lớn lắm, hãy đứng lên, xỏ giày vào và khám phá nó. Đừng đứng lì ở một chỗ và tốn thời gian đánh giá, so sánh, nhận định về mọi người nữa. Khoảng trời trên đầu em và mảnh đất dưới chân em chưa phải là khoảng trời xanh nhất và mảnh đất màu mỡ nhất đâu.

Một lúc nào đấy khi tỉnh lại, nhận ra rằng cả thế giới này đã tiến về phía trước và bỏ em lại xa lắm rồi thì đã muộn, con gái ạ!

Em đã hứa sẽ không nhớ anh!

Làm Quen24h Blog - Em có lỗi với cuộc sống của chính mình, với bản thân em. Vì đã chẳng song phẳng đủ, cũng chẳng mạnh mẽ đủ để bước qua quá khứ mà không do dự, để chia tay xong rồi có thể nhanh chóng trở lại cuộc sống bình thường, một cuộc sống vắng anh và chấp nhận một người mới ở bên em.


Em phát hiện ra, não bộ chính là cái ngoan cố nhất trên đời. Dặn phải quên thì luôn nhớ, dặn phải nhớ ấy vậy mà loay hoay một lúc đã quên từ khi nào. Vậy là dẫu em đã hứa rằng sẽ quên anh thật nhanh, nhưng mãi chẳng thể. Chỉ có thể để mớ cảm xúc vây hãm quanh mình, đứng yên nhìn trái tim bị trói buộc bởi vô vàn mâu thuẫn, của chính em.

Em đã trăm lần lầm tưởng khi chúng ta vẫn còn yêu nhau. Rằng nếu chúng ta bất cẩn mà để lỡ nhau trong cuộc đời, em nhất định sẽ để anh đi mà không níu kéo, em nhất định sẽ quên anh để bớt đau, em nhất định sẽ không vì quá tổn thương mà từ bỏ chính mình.

Nhưng cuối cùng em cũng chẳng làm được, con gái luôn là thế, tưởng là có thể mạnh mẽ nhưng lại chui rúc, trốn tránh vào cảm xúc để trở nên yếu mềm. Một đằng không muốn bị tổn thương nhưng lại cứ tự làm khổ mình, quay lưng về phía anh mà chẳng thể giữ bước chân bớt loạng choạng, chẳng thể giữ được cái đầu thôi ngoái lại và nước mắt thôi rơi.


Thì ra cảm giác nửa mạnh mẽ, nửa yếu mềm nó chính là cảm xúc khiến người ta mâu thuẫn và dằn vặt nhất. Chúng ta muốn đứng lên nhưng lại có cái gì đó níu sức lực ở lại, nằm mãi ở nơi vấp ngã, muốn quên vết thương để nó bớt đau, nhưng lại bần thần mà để mặc nó đau, đến khi không thấy đau nữa chính là đã chai lì.

Em đã hứa với chính mình, đừng nhớ anh. Mọi thứ thuộc về chúng ta đã thuộc về quá khứ, em chẳng có lý do gì để mang mãi nó đi cạnh, càng không thể cứ vin vào đó sống cho hiện tại và tương lai.

Nhưng em biết em đã sai, không quên được anh, là em sai rồi!

Em có lỗi với cuộc sống của chính mình, với bản thân em. Vì đã chẳng song phẳng đủ, cũng chẳng mạnh mẽ đủ để bước qua quá khứ mà không do dự, để chia tay xong rồi có thể nhanh chóng trở lại cuộc sống bình thường, một cuộc sống vắng anh và chấp nhận một người mới ở bên em.

Đương nhiên, chúng ta không nên quá kỳ vọng vào ai đó, sẽ ở bên cạnh chúng ta đến cuối đời, không chia ly, không thương tổn, yên ổn tận hưởng những vui, buồn, giận, hờn, sẽ cùng có một ngôi nhà để về, một gia đình để yêu, những đứa con để nhìn chúng lớn lên và người bạn đời sẽ là động lực để chúng ta phấn đầu mỗi ngày.

Thế nhưng cả giấc mơ quá đẹp và cả những kỳ vọng quá lớn sẽ đều trở thành một vũ khí mạnh mẽ nhất tấn công vào chúng ta. Nhưng chúng ta chẳng thể thôi mơ, càng không thể từ bỏ kỳ vọng.

Như em, đã biết mình phải quên nhưng chẳng hiểu sao lại vẫn nuôi kỳ vọng. Dẫu nó nhỏ nhoi nhưng nó lại chẳng vừa vặn với em…
Powered by Blogger.